Ngụm trà miền Tây – Chan chứa cái tình, đậm đà cái nghĩa


Ở miền Tây, người ta không chỉ uống trà để giải khát. Người ta uống trà để gắn kết, để kể chuyện, để giữ nhau lại lâu hơn trong cuộc sống vốn dĩ chẳng mấy khi chậm rãi.

1. Trà – Câu chuyện bắt đầu từ cái ca nhôm đơn sơ

Người miền Tây không cần đến bộ ấm chén cầu kỳ. Một cái ca nhôm, một bình trà to đậm đặc là đã có thể ngồi từ sáng tới trưa. Ấy vậy mà trong cái sự đơn sơ đó lại thấm đượm biết bao nhiêu tình thân. Mỗi sáng, bên hiên nhà, vài ba người lớn tuổi tụ họp, vừa uống trà vừa kể chuyện ghe xuồng, mùa nước nổi, con cá, cây lúa...

Cái ca trà không chỉ là để uống, mà là để sẻ chia.

2. Trà – Kết nối tình làng nghĩa xóm

Ở miền Tây, đi qua nhà ai thấy có bộ bàn ghế dưới bóng mát, cạnh cái bình trà nóng hổi là biết: “Ở đây có người thiệt tình”. Trà trở thành chất keo dính kết hàng xóm láng giềng. Người quen ghé chơi, người lạ ghé thăm cũng đều được mời một ly trà đậm, chan chứa sự hiếu khách.

Không có khoảng cách. Không cần phải “mời mọc sang trọng”. Một câu: “Uống miếng trà đi rồi hẵng nói chuyện” – là đủ gần gũi để bắt đầu một cuộc trò chuyện dài thật dài.

3. Trà – Không hình thức, nhưng đậm đà hồn quê

Người miền Tây ít khi nói về nghi thức thưởng trà. Nhưng họ uống trà bằng cái tâm. Cái sự chân thành, thiệt thà và tử tế của họ ngấm vào từng ngụm trà. Có khi chỉ là trà khô tự trồng, rang tại nhà. Có khi là vài cọng lá dừa cắt phơi rồi pha cho thơm. Nhưng hương trà thì cứ lắng lại mãi, giống như cái cách người miền Tây giữ nghĩa giữ tình – chậm rãi mà bền lâu.

Ngụm trà quê có thể không thơm bằng trà Thái Nguyên, không đắt như trà Tà Xùa – nhưng lại thấm vào lòng người bởi sự ấm áp, thật thà.

Xem thêm tin tức - sự kiện trà đạo

Câu chuyện về sản phẩm trà Hữu Nghĩa, sản phẩm danh trà miền đất An Giang Nam bộ
Ở miền Tây, một ngày mới không bắt đầu bằng tiếng chuông báo thức, mà bằng tiếng rót trà lách tách và lời chào nhau bên bàn nước đầu hẻm: “Ủa, bữa nay chú Ba thức sớm dữ hén!”
0939.888.003